“Cynthia và Alvin chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ cả hai bên đều không ủng hộ.
Rồi Alvin nhận được một học bổng du học. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Alvin, bố mẹ cậu đã tìm đến Cynthia, yêu cầu cô tránh mặt Alvin. Nghĩ tới sự nghiệp của Alvin nên Cynthia đồng ý.
Alvin cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cynthia nghe chị gái Alvin nói rằng cậu đã tới London.
Nhiều tháng trôi qua, Cynthia không nhận được tin gì từ Alvin. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Alvin để hỏi thăm. Chị Alvin nói rằng cậu vẫn khoẻ mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới.
Cynthia cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Alvin. Cô cố quên Alvin, nhưng không thể. Cynthia trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.
Một đêm, khi Cynthia đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Alvin:
- Cynthia, đừng khóc. Mình sắp về nhà rồi, nhớ phải chờ mình đấy!
Chỉ được có thế, rồi Alvin vội vã gác điện thoại.
Đêm hôm đó, Cynthia nằm mơ thấy Alvin. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Alvin nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cynthia, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cynthia kịp hỏi gì thì Alvin đã biến mất.
Sáng hôm sau, Cynthia vội vã gọi điện cho chị gái Alvin, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Alvin sắp về không. Chị gái Alvin chợt oà khóc:
- Cynthia, xin lỗi em, tất cả là chị nói dối đấy. Alvin đã mất cách đây 6 tháng. Nó bị tai nạn ôtô… Alvin từng nói là nó không chịu được khi nhìn thấy em buồn… Chị đã nghĩ có thể nói dối để em quên Alvin đi…
Cho dù Cynthia khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Alvin đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Alvin vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Alvin đã mất rồi.
Nhưng Cynthia không tin. Cô tin rằng Alvin sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cynthia nhấc máy ngay lập tức.
Lần này, Alvin nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cynthia, rằng cậu không ở cạnh Cynthia được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
Rồi Alvin nhận được một học bổng du học. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Alvin, bố mẹ cậu đã tìm đến Cynthia, yêu cầu cô tránh mặt Alvin. Nghĩ tới sự nghiệp của Alvin nên Cynthia đồng ý.
Alvin cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cynthia nghe chị gái Alvin nói rằng cậu đã tới London.
Nhiều tháng trôi qua, Cynthia không nhận được tin gì từ Alvin. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Alvin để hỏi thăm. Chị Alvin nói rằng cậu vẫn khoẻ mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới.
Cynthia cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Alvin. Cô cố quên Alvin, nhưng không thể. Cynthia trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.
Một đêm, khi Cynthia đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Alvin:
- Cynthia, đừng khóc. Mình sắp về nhà rồi, nhớ phải chờ mình đấy!
Chỉ được có thế, rồi Alvin vội vã gác điện thoại.
Đêm hôm đó, Cynthia nằm mơ thấy Alvin. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Alvin nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cynthia, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cynthia kịp hỏi gì thì Alvin đã biến mất.
Sáng hôm sau, Cynthia vội vã gọi điện cho chị gái Alvin, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Alvin sắp về không. Chị gái Alvin chợt oà khóc:
- Cynthia, xin lỗi em, tất cả là chị nói dối đấy. Alvin đã mất cách đây 6 tháng. Nó bị tai nạn ôtô… Alvin từng nói là nó không chịu được khi nhìn thấy em buồn… Chị đã nghĩ có thể nói dối để em quên Alvin đi…
Cho dù Cynthia khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Alvin đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Alvin vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Alvin đã mất rồi.
Nhưng Cynthia không tin. Cô tin rằng Alvin sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cynthia nhấc máy ngay lập tức.
Lần này, Alvin nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cynthia, rằng cậu không ở cạnh Cynthia được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
***
- Anh đã sửa điện thoại rồi à? – Mẹ Cynthia hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà – Em thấy Cynthia nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.
- Em làm sao thế? – Bố Cynthia lắc đầu khó hiểu – Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà!”.
- Anh đã sửa điện thoại rồi à? – Mẹ Cynthia hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà – Em thấy Cynthia nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.
- Em làm sao thế? – Bố Cynthia lắc đầu khó hiểu – Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà!”.
***
Câu chuyện này tôi nhận được từ một người bạn. Bên dưới câu chuyện còn kèm một “lời nguyền”: “Bạn có hai sự lựa chọn: một là gửi tiếp đi cho những người bạn khác. Hai là bỏ qua và tình yêu của bạn có thể sẽ kết thúc như trong câu chuyện”.
Tôi thì không tin vào “lời nguyền” mà chỉ thấy đây là một câu chuyện thật buồn. Nhưng nó nhắc chúng ta rằng:
Nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể.
Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý…
Tôi thì không tin vào “lời nguyền” mà chỉ thấy đây là một câu chuyện thật buồn. Nhưng nó nhắc chúng ta rằng:
Nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể.
Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý…
Bạn có thể gửi câu chuyện này cho những người mà bạn quan tâm, và nói với họ những gì bạn cảm thấy, nói với họ rằng bạn yêu quý họ đến mức nào. Đừng sợ “lời nguyền”. Đó là những gì tôi nghĩ, nên tôi mới gửi câu chuyện này đến cho các bạn ở đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét