Anh sẽ đưa em đi về mái nhà của mẹ hơn 20 năm về trước, anh sẽ đưa em về gốc mít có chú mèo mướp nằm dài hong nắng, tiếng máy bay ầm ù ban trưa. Lúc bé anh có mái tóc râu ngô, chiếc áo kẻ và đôi giày rất rộng. Mẹ nuôi anh bằng tiếng ru, mẹ nuôi anh bằng yêu thương và hi vọng, để bây giờ cho anh đôi bàn tay ấm, con tim đủ đầy chứa được bóng hình em.
Em biết buồn từ khi em lớn lên, từ khi mái tóc dài buông ngang vùng trời thiếu nữ. Gặp lại em đôi mắt em sầu vương mà lòng anh niềm thương vây kín. Anh sẽ đưa em lên tàu về với tuổi thơ qua. Ở nơi đó em không buồn không sầu bởi những chuyện viển vông, tình cảm không làm bận tâm đôi chân người bước.
Anh cũng sẽ về tuổi thơ cùng em, anh sẽ về nhặt những bông hoa khế, anh cài lên mái tóc em khi gió chuyển mùa. Anh sẽ đưa em ra bờ sông ngắm những con đò, anh đưa em ra ruộng lúa non hái những nụ đòng đòng thơm mùi sữa. Tiếng cười em giòn như tiếng suối.
Em – cô gái vừa có chút kiêu sa thị thành lại vừa có nét đẹp hoang sơ như người sơn nữ. Mỗi khi gặp em anh nhớ về Hà Nội, anh nhớ về Tây Bắc . Anh nhớ những cánh diều tuổi thơ vi vút trên cao. Nhớ cả dòng suối uốn quanh chân cầu, hoa ban trắng tinh rụng đầy nỗi nhớ. Những nét đẹp núi rừng ẩn chứa trong em.
Còn vé nào đi tuổi thơ không em?
Lên tàu cùng anh mình ngược thời gian quay về quá khứ, em sẽ thấy ngạc nhiên vì ngày đó không buồn như bây giờ, em sẽ thấy con tim và khối óc không còn mỏi mệt. Em sẽ vui với tự nhiên, vui với một manh áo mới ngày tết đến, vui với những món quà nhỏ xinh như gói kẹo vừng. Lên tàu về tuổi thơ cùng anh, gạt những nỗi buồn lại sân ga đừng mang theo nữa. Chuyến tàu sẽ đưa mình đi qua những hình ảnh đẹp ngược về quá khứ, những thước phim quay chậm đời mình.
Lên tàu đi em, anh mua được vé rồi. Trong giấc mơ đêm nay chúng mình cùng đi nhé. Ngày mai khi tỉnh giấc mọi thứ sẽ trở về trong em nguyên vẹn ngày xưa, và em sẽ lại là em phải không cô bé? Mọi nỗi buồn sẽ tan biến vào gió, và em mỉm cười xinh đẹp bên anh.
Anh sẽ luộn là người đợi em ở cuối con đường, dù mùa Đông hay trời chiều bão tố. Em cứ gọi anh, anh sẽ ở đó. Nắm tay em đi suốt chặng đường dài.
Anh cũng sẽ về tuổi thơ cùng em, anh sẽ về nhặt những bông hoa khế, anh cài lên mái tóc em khi gió chuyển mùa. Anh sẽ đưa em ra bờ sông ngắm những con đò, anh đưa em ra ruộng lúa non hái những nụ đòng đòng thơm mùi sữa. Tiếng cười em giòn như tiếng suối.
Em – cô gái vừa có chút kiêu sa thị thành lại vừa có nét đẹp hoang sơ như người sơn nữ. Mỗi khi gặp em anh nhớ về Hà Nội, anh nhớ về Tây Bắc . Anh nhớ những cánh diều tuổi thơ vi vút trên cao. Nhớ cả dòng suối uốn quanh chân cầu, hoa ban trắng tinh rụng đầy nỗi nhớ. Những nét đẹp núi rừng ẩn chứa trong em.
Còn vé nào đi tuổi thơ không em?
Lên tàu cùng anh mình ngược thời gian quay về quá khứ, em sẽ thấy ngạc nhiên vì ngày đó không buồn như bây giờ, em sẽ thấy con tim và khối óc không còn mỏi mệt. Em sẽ vui với tự nhiên, vui với một manh áo mới ngày tết đến, vui với những món quà nhỏ xinh như gói kẹo vừng. Lên tàu về tuổi thơ cùng anh, gạt những nỗi buồn lại sân ga đừng mang theo nữa. Chuyến tàu sẽ đưa mình đi qua những hình ảnh đẹp ngược về quá khứ, những thước phim quay chậm đời mình.
Lên tàu đi em, anh mua được vé rồi. Trong giấc mơ đêm nay chúng mình cùng đi nhé. Ngày mai khi tỉnh giấc mọi thứ sẽ trở về trong em nguyên vẹn ngày xưa, và em sẽ lại là em phải không cô bé? Mọi nỗi buồn sẽ tan biến vào gió, và em mỉm cười xinh đẹp bên anh.
Anh sẽ luộn là người đợi em ở cuối con đường, dù mùa Đông hay trời chiều bão tố. Em cứ gọi anh, anh sẽ ở đó. Nắm tay em đi suốt chặng đường dài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét